BA CHƯƠNG THIỀN CỦA A SÁNG – PHÁP THÂN CỦA ĐÁ

Khi người học cách ngồi yên trên đá – trong chính mình

Chuỗi ba bức tranh sơn dầu đơn sắc mới nhất của A Sáng mở ra một thế giới khổ hạnh – mà cũng là một cõi rất đỗi dịu dàng. Ở đó, đá không chỉ là vật thể, mà là biểu tượng. Không chỉ để dựng đứng lên, mà còn để trầm mình xuống. Không chỉ để chống lại trọng lực, mà còn để buông xả khỏi nó. Mỗi bức tranh như một chương của một hành trình nội tâm, nơi thiền không còn là khái niệm, mà trở thành hình hài – cụ thể, thô ráp, và rực sáng trong lặng thinh.

Chương Một: Thăng bằng giữa thinh không

Bức tranh đầu tiên là một tổng phổ của sự điềm tĩnh trên bờ vực. Những khối đá to – nhỏ, nặng – nhẹ, dường như bất khả cân bằng, lại chồng lên nhau một cách thản nhiên. Trên tầng cao thứ ba, một bóng người bé nhỏ ngồi thiền, đối diện với mặt trăng sẫm. Bầu trời nâu đỏ như một cơn mộng chưa tan, những áng mây trôi ngang tạo nên cảm giác vừa siêu thực, vừa gần gũi. Đó không chỉ là đá xếp, mà là đời xếp: những tầng lớp của trải nghiệm, của lựa chọn, của buông bỏ. Và giữa chúng – một điểm an trú.

Chương Hai: Đá hóa thân thành gương mặt

Ở bức tranh thứ hai, nghệ sĩ buông khỏi kết cấu chồng lớp và bước vào thế giới tượng tròn: một khối đá lớn – lúc đầu chỉ là đá – dần dần hiện ra thành gương mặt. Mắt nhắm, miệng mỉm cười. Gương mặt ấy không phải là chân dung cụ thể, mà là biểu tượng của một bản ngã đã được chuyển hóa. Trên đỉnh đầu vẫn là bóng người bé nhỏ ngồi thiền – lần này không cần bệ đỡ chồng chất, vì chính nội tâm đã trở thành đài sen. Sự khép kín về hình khối, bảng màu trầm ấm cùng ánh sáng vàng loang gợi nên cảm giác của một pho tượng sống, vừa là vật chất, vừa là linh hồn.

Chương Ba: Người và đá nhập một

Ở bức thứ ba, nghệ sĩ như đã đi đến tận cùng của giản lược. Đá không còn phải xếp, không cần tạo hình rõ rệt, mà là một cấu trúc phi lý về mặt hình học nhưng hoàn toàn đúng về mặt cảm xúc. Người ngồi thiền không còn tách biệt với đá, mà dường như được sinh ra từ đó. Sự hiện diện của con người không còn là điểm nhấn, mà trở thành hơi thở thấm đẫm vào tổng thể.

Sự im lặng biết nói và chất liệu của một ngôn ngữ tối giản

Với bảng màu giới hạn (nâu đất, vàng cháy, xám lạnh), A Sáng tạo ra một “trường yên” nơi cảm xúc lắng lại, trí óc dừng bước, và mắt buộc phải ngồi yên để nhìn thật lâu. Ở đó, ánh sáng không dùng để chiếu tỏa mà để tự sinh ra từ trong chất đá. Không có chuyển động, nhưng có nhịp thở. Không có âm thanh, nhưng có tiếng gọi của sâu lắng.

Đây không còn là tranh đơn lẻ – mà là ba cột mốc của một hành trình giác ngộ. Từ thăng bằng, đến thấu hiểu, rồi tan hòa. Một kiểu “tam thân” mới – pháp thân của đá, báo thân của người, hóa thân của sự im lặng.

  • Bình Minh