(Tặng cho ngày hôm nay, 27/6/2013)
Hôm qua mình được đại diện cho báo đi làm từ thiện. Thực ra mình rất ít khi trực tiếp đi làm công việc tốt đẹp này dù báo mình vẫn thường xuyên giúp đỡ những ai cần giúp đỡ.
Nhưng lần này mình quyết định đi bởi “đối tượng” là người cùng quê mình, ở mãi Trùng Khánh, Cao Bằng xuống mổ tim cho con. Mình xin được ít tiền (10 triệu he he… vẫn ít vì người ta cần tới 50 triệu để mổ tim cơ), rồi mình đi cùng một cô trưởng phòng nhân sự xinh đẹp nữa.
Đến cổng bệnh viên, hai ông bảo vệ ngăn lại: “Chưa đến giờ thăm!”. Mình liền rút thẻ nhà báo ra, hai ông bảo vệ nhìn rất kỹ thẻ, rồi lại nhìn rất kỹ mình, rồi lại nhìn rất kỹ Kim Anh xinh đẹp.
Mình biết ngay rằng, họ không thể tin nổi mình là nhà báo, lại đi cùng một cô gái xinh xắn nữa. Mình đọc được suy nghĩ của hai tay bảo vệ rằng: Mịa cái thằng này, nhìn như dân móc túi, đầu đầy sẹo, mặt nhăn nheo, ăn mặc lôi thôi… Lại còn đi với gái xinh, lại còn có cả thẻ nhà báo. Mịa! Có khi bọn lừa đảo, định vào bệnh viện ăn cắp…
Tất nhiên, bọn họ vẫn cho mình vào!
Tìm mãi mới gặp được chị Hoàng Thị Toán, lúc này bé Diệu vẫn đang nằm trong phòng hậu phẫu. Chị Toán nhìn mình từ đầu tới chân, rồi lại len lén nhìn mấy cái sẹo trên đầu mình, rồi lại tiếp tục nhìn cô Kim Anh xinh đẹp…
Mình sốt ruột nói rằng, chúng tôi là đại diện của báo Tuổi trẻ và Đời sống, đến để giúp đỡ bé Diệu 10 triệu đồng… Đây là chị Kim Anh trưởng phòng nhân sự, còn tôi là ASáng, người cùng quê với chị…
Hình như chị Toán không nghe thấy gì, cứ nhìn mình, nhìn – nhìn – nhìn… quên cả cái phong bì mình vừa đưa.
Mình cũng đọc ngay được suy nghĩ của chị Toán: Ơ ơ… có phải nhà báo thật không? Hay là dân lừa đảo, sao đầu nhiều sẹo thế, sao trông dữ dằn thế?
Tự nhiên mình buông ngay một câu tiếng Tày: “Noỏng khần Pác Thay né, Khần Thày né, mì lao nao né…”. (Em là người Tày ở bản Pác Thay, người Tày thật đấy, đừng sợ!)
Lần này chị Toán trố mắt ngạc nhiên vô cùng, rồi đột nhiên khóe mắt ướt nhèm nói tức tưởi: “Rối nó… Khần Thày hấy dời há… Rối nó!” (Ôi! Người Tày thật à, Ôi!).
Ngay lập tức chị Toán hết sợ hãi, mình cũng không căng thẳng, hai người bắt đầu nói tiếng Tày.
Ôi! Cái âm thanh mẹ đẻ mới kỳ diệu làm sao! Nó từ trong trái tim mình, từ cuống rốn mình, từ gót chân mình, từ mọi nơi trên cơ thể xấu xí của mình ào ào – ào ào tuôn ra.
Giọng mình trong veo, cao vút, líu lo như chim, như mây, như gió, như hoa đào giữa mùa xuân rực rỡ. Mình bỗng thấy mình đẹp giai khủng khiếp, thấy mình cao lớn hơn bất cứ thứ gì. Thấy mình trở lại thực tại, thấy yêu cuộc sống này vô cùng!
Cái bệnh viện Việt Đức này bỗng nhiên biến thành núi, sông, ruộng đồng! Mình thấy rõ làn gió ở bản Pác Thay mang theo cả mùi phân trâu nồng nàn bay khắp nơi.
Mình lại nói, giọng trong veo, líu lo như con họa mi đực tìm bạn tình. Mình lại nói giọng ấm áp, đầy đặn, cao vút… như ca sĩ giỏi nhất thế gian! Mình lại nói và nói rất nhiều không thể nhớ hết! Nhưng mình thấy mình đẹp vô cùng với ngôn ngữ của chính mình!
Vâng, Kim Anh cô gái xinh đẹp cũng tròn mắt nhìn mình, ngạc nhiên không kém, cố gắng vểnh tai nghe ngóng nhưng đố hiểu được đấy!
Thế rồi, chị Toán lại gọi cả chồng chị đến nữa. Một anh chàng người Tày đúng nghĩa từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, từ xương thịt cho đến linh hồn.
Lại nói tiếng Tày.
Ngôn ngữ dấu yêu của mình bay khắp bệnh viện vốn chứa đựng sự đau thương, tang tóc. Ngôn ngữ của mình nở khắp nơi, thơm nức, thơm lừng, no nê, căng nưng nức… Bệnh viện trở nên hiền hòa, nỗi đau dịu đi, hoa nở tưng bừng lấn át mùi máu, mùi cồn, băng gạc và những điều khốn nạn nhất trên đời này.
Ôi! Tiếng Tày, giá mà ai nghe được giọng mình khi đó, họ sẽ yêu mình ngay, họ sẽ thấy mình đẹp giai vô cùng.
Còn bây giờ mình lại xấu xí.
Hết!